Chúng ta cứ sống như vậy cho đến bao giờ?

Từ ngày có Facebook, tôi bỏ luôn thói quen cập nhật những ngày lễ trong năm vì y như rằng sẽ có khá nhiều bạn trẻ lên Facebook và đăng tải “cảm xúc” của mình. Và lễ Vu Lan năm nay cũng không ngoại lệ, khi cảm xúc của con người được đánh giá hay hay dỡ qua cái nút like vô hồn thì con người sống ngày càng giả tạo.

Tôi nhớ đó là cái năm tôi được mẹ đưa đi chùa để làm lễ Vu Lan, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi được tận mắt chứng kiến hình ảnh hàng đàn con cháu quì lạy sống ông bà, cha mẹ và dâng cúng phẩm vật hay cài cánh hoa tri ơn lên áo mà không phải chờ đến khi ông bà cha mẹ nhắm mắt xuôi tay, con cháu mới quì lạy trước cái xác không hồn. Lòng tôi bùi ngùi xúc động và tự nhũ với lòng rằng khi quay lại Sài Gòn làm việc thì nhất định phải gọi về cho mẹ mỗi ngày.

Sáng nay tôi chưa kịp mở mắt thì đã được mẹ gọi dậy lúc 6h5’, nào là kêu phải ăn chay, nào là lo đi chùa, nào là sao chưa gọi chúc chi cho mẹ hết là sao, haha. Hai mẹ con nói chuyện rôm rã một hồi, nhớ lời mẹ dặn và không quên chúc những lời tốt đẹp đến cho mẹ, tôi cảm nhận rất rõ ràng những niềm vui mà mẹ tôi nhận được, riêng tôi thì lại thấy hết sức hưng phấn, tự hứa sẽ phải cố gắng nhiều hơn để đến ngày phụng hiếu được nhiều hơn.

8h sáng mở Laptop, tá hỏa khi nhìn thấy sao mà có nhiều người chúc mẹ cha … trên Facebook quá vậy. Việc nói ra những lời chúc chân thành với người mình thân yêu khó đến vậy sao?

Rồi tối nay nhân tiện cũng ghé đi chùa, thấy có nhiều bạn trẻ tới cầu nguyện, trong thâm tâm cứ mãi hi vọng rằng hôm nay họ đã chúc cha mẹ mình trước khi tới đây rồi chứ không phải chỉ là họ tới đây để checkin đăng Facebook.

Không biết là nếu lỡ mà Facebook mất đi thì tụi nó có đi theo Facebook để thỏa nỗi lòng hay không nữa?

Tình Võ

Share:

More Posts

Send Us A Message