“Điều em trăn trở nhất lúc này là gì?”
“Bây giờ thì không. Nhưng đúng 1 năm trước thì có. Học xong ngày trại thứ 3, em đã viết một lá thư dài về cho bố mẹ, nói hết tâm sự từ nhỏ đến giờ, cùng ước mơ được tham gia một chuyến xuyên Việt. Một ngày cuối tháng 6, khi các bạn AYP 36 đang tổ chức sinh nhật cho em thì mẹ gọi điện. Mẹ nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng đau ghê gớm: “Mày về đây mà xem tao làm việc vất vả thế nào, rồi hẵng quyết định đi chơi hay ở lại!”
Đó là mùa hè đáng nhớ nhất trong đời. Em từng vội vã đi xuống núi lúc 3h sáng để 7h đứng được trên cầu Sài Gòn, nhìn mặt trời lên suốt 2 tiếng, cảm thấy tuổi 19 của mình đã mất một ước mơ lớn lắm không bù đắp được. Quà sinh nhật của em không phải là chuyến đi như mơ ước. Mà là lần đầu tiên hiểu rõ thất vọng là cái gì, nỗi buồn là cái gì, và mạnh mẽ là cái gì.
Phải mất 8 tháng em mới vượt qua được. Chẳng có gì thay đổi, ngoại trừ em. Em vẫn yêu mẹ và gia đình như ngày xưa. Giờ em thích cười hơn. Từng buồn rồi, mấy rắc rối nhỏ nhỏ không làm mình xuống tinh thần được nữa.
Giờ em nghĩ khác, không phải cứ chân thành chia sẻ là mọi người sẽ hiểu. Có những thứ phải im lặng làm. Chỉ kết quả mới chứng minh được!”
Chia sẻ từ AYPer36 – Đỗ Thanh Lam