Tôi thấy có nhiều người cư xử rất lạ, họ để quá khứ quyết định cả tương lai.
Họ thề có chết cũng không thuyết trình lần nào nữa.
Họ thề có chết cũng không nói tiếng Anh trước bất kỳ ai lần nào nữa.
Họ thề có chết cũng không nộp đơn vào cái câu lạc bộ đó, cái công ty đó lần nào nữa.
Tại sao?
Vì họ từng thử rồi nhưng đã nhận lấy thất bại ê chề. Mọi người thờ ơ khi nghe bài thuyết trình của họ. Ai cũng cười vào mặt họ khi nghe họ nói tiếng Anh. Và những người phỏng vấn thì nhìn họ bằng ánh mắt khinh thường vì những câu trả lời chẳng đâu vô đâu.
Nhưng, dù những điều đó tồi tệ như thế nào, họ vẫn thật sai lầm khi chọn trốn tránh đúng không?
Vì trong quá khứ, họ là một kẻ thất bại. Và nếu họ có thử lần nữa, kết quả chẳng tốt hơn, thì rốt cục họ vẫn chỉ là kẻ thất bại thôi chứ làm gì có danh hiệu nào tệ hơn kẻ thất bại nữa đâu.
VẬY CÓ GÌ ĐỂ MẤT MÀ SỢ?
Nhưng nếu, lần thử kế tiếp họ thành công, thì sao? Thì từ nay trở về sau cuộc đời họ sẽ rẽ sang một bước ngoặc mới, sẽ không còn bất kỳ ai nhớ họ đã từng thất bại như thế nào.
Đời thật ra đơn giản vậy thôi, bạn thất bại bao nhiêu lần cũng được miễn là lần cuối cùng bạn thành công, thì bạn sẽ là một người thành công.
Cho nên là, không chỉ là phải đứng lên từ chính nơi mình vấp ngã mà còn phải khẩn trương lên, lỡ vấp ngã thì lập tức đứng lên, lỡ thất bại thì lập tức thành công, càng sớm càng tốt, để không ai kịp thấy bạn vừa vấp ngã, không ai kịp nhớ bạn vừa thất bại.
-Hy-