Ngày tổng kết, tôi không rơi một giọt nước mắt nào, vì nghĩ rằng chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.
Nhưng …Tôi đã sai…Thứ mà chúng ta sẽ không bao giờ lấy lại được không phải là con người mà là NGÀY ẤY…
Ngày mà cứ mỗi sáng tôi lại tung tăng đến trường vì biết rằng luôn có hơn 30 đứa với tất cả các trò điên khùng của chúng nó đang đợi tôi sau cánh cổng trường.
Ngày mà có những buổi cúp học tập thể chỉ để trốn ra một góc sân trường lập band nhạc hát nghêu ngao cùng nhau. Từ hát chính, guitar, harmonica và nhóm bè… Không xuất sắc lắm nhưng trong mắt tôi, nó là hoàn hảo nhất, là tuyệt vời nhất.
Ngày mà cả lớp đánh nhau ỳ xèo , không vì lý do gì cả, chỉ đơn giản là đánh cho vui, đánh xong ôm nhau cười như những con dại.
Ngày mà đang ngồi học chợt có một mùi khét nhẹ bốc lên và một túm lông chân của đứa nào đó đã bị mất.
Ngày mà những trận bóng rổ với những anh đẹp trai chân dài diễn ra và những con bánh bèo như tôi gào muốn khản cả cổ để cổ vũ cho đội mình yêu thích.
Và ngày mà có những mảnh ghép tạo nên mảnh kí ức thuần khiết nhất của bản thân.
Và giờ đây chúng tôi đã lớn đủ để đi nhiều nơi, gặp rất nhiều người. Làm những việc mà ngày đó tôi không nghĩ rằng mình làm được cơ đấy. Nhưng tôi thiết nghĩ 30 năm sau khi nhớ về những tháng ngày của tuổi 18, 20 này. Ta sẽ chẳng nhớ nổi những con điểm số mình đạt được, hay thậm chí là số tiền mình kiếm được. Nhưng sẽ nhớ về những kỷ nệm. Ngày mai có ra sao đi chăng nữa, tôi cứ sẽ hết mình cho ngày hôm nay. Bởi khi về già bạn sẽ chỉ hối hận về những việc mình chưa làm chứ không phải là những việc đã làm.
-Fly|#suyngamvecuocsong-