Người muốn đội vương miện phải chịu được sức nặng của nó!

blog 1

Đam mê là thứ đồ chơi xa xỉ chỉ dành cho những kẻ giàu…niềm tin, những kẻ dám từ bỏ một công việc ổn định để đổi lấy một cái nghề bấp bênh.

Đam mê là thứ không dành cho người ưa sĩ. Đam mê dành cho những kẻ can đảm ngẩng cao đầu mà trả lời lương tao chỉ vừa đủ sống.

Đam mê là thứ mà ai ai cũng tìm kiếm với hy vọng nhờ nó mà đạt được vài thành tựu cho đời nhưng đến khi gặp được nó, mấy ai dám đối mặt và theo đuổi đến cùng?

Thời còn đầy hoài bão và nhiệt huyết, tôi cũng từng đặt tất cả niềm tin vào câu nói “Hãy theo đuổi đam mê, thành công sẽ theo đuổi bạn.”

Để rồi, đến khi chạm được những bước đầu tiên đến đam mê của mình, tôi mới vỡ lẽ, bên cạnh ĐAM MÊ, hình như còn có hai chữ THỰC TẾ.

Thực tế nó khác xa tưởng tượng lắm, nhớ những ngày mới đi làm, háo hức chờ đợi có ai đó hỏi: “Đi làm có vui không?” để mà kể người ta nghe hàng tỷ tỷ thứ thú vị mình được học, công ty mình đồng nghiệp tốt như thế nào, rồi chắc chắn người ta sẽ nhìn mình bằng ánh mắt trầm trồ, ganh tị. Nhưng mà thực tế thì, từ ngày đi làm đến giờ, ai ai cũng hỏi một câu y chang nhau: “Đi làm lương bao nhiêu?”. Những lúc như vậy mình lúc nào cũng muốn hét vào mặt những con người đó rằng lương tôi chỉ vừa đủ sống. Nhưng mà nực cười, mình chả đủ can đảm, bởi vì mình sợ những lời nói, ánh nhìn của những người đó sẽ chôn vùi đam mê của mình mất.

Thực tế là mỗi khi bà con dòng họ hỏi con đang làm nghề gì, thì nói dạ con làm quảng cáo, xong được phán một câu xanh rờn: “Làm cái đó sao mà có tương lai hả con. Làm tài chính không khỏe hơn à.” Mình cũng ngậm ngùi cười cho qua vì có giải thích thì chắc gì họ hiểu, mà đến mình cũng chả chắc chắn về cái tương lai đó.

Thực tế là những đêm trằn trọc không ngủ vì lo sợ con đường mình chọn có khi nào chỉ vì một phút bốc đồng của tuổi trẻ hay không, khi mà đánh đổi cả công sức, tiền bạc của 4 năm đại học, để chạy theo một cái nghề mà mọi thứ đều bắt đầu bằng con số 0.

Thực tế là mỗi ngày phải nỗ lực lắm mới lết được đến trường, vì đêm nào cũng thức tới 3h sáng để cân bằng giữa việc học và việc làm, để có thể theo đuổi đam mê mà vẫn làm hài lòng cha mẹ.

Chỉ việc sống theo cách mình muốn thôi cũng là một sự nỗ lực phi thường rồi, có đúng không?

Nhưng, điều quan trọng là, sau tất cả, điều còn đọng lại trong mỗi chúng ta là gì, là niềm vui sướng khi được vẫy vùng với đam mê, hay sự mệt mỏi vì vỡ mộng qua từng ngày?

bl2

Tôi tin rằng, đam mê chính là một chiếc vương miện mà người đội nó hoặc sẽ trở thành người quyền lực nhất hoặc cũng có thể cả đời này không ngóc đầu lên nổi chỉ vì không chịu được sức nặng của nó.

Còn bạn, bạn sẽ chọn như thế nào, theo đuổi đam mê hay là không?

-Hy-

Việc thuyết trình cũng không khác đam mê là mấy. Bạn sẽ chọn giữa việc lặng lẽ ngày ngày đến lớp làm người vô hình, để 4 năm đại học trôi tuột hay muốn có 1 thời sinh viên khác biệt, được một lần tỏa sáng trước đám đông? Nếu bạn chọn được một lần tỏa sáng, có thể bạn phải đánh đổi bằng vô số những lần bị người khác cười vào mặt khi thuyết trình hay những cái ngáp ngắn ngáp dài của lũ bạn. Nhưng đến cuối cùng, khi bạn đạt được mục đích, bạn sẽ cảm thấy tất cả những khó khăn mà bạn phải vượt qua chỉ là chuyện cỏn con, chẳng đám bận tâm. Vậy nếu bạn cũng nghĩ đã là sinh viên thì ít nhất phải có 1 lần tỏa sáng, để còn có thể tự tin khi bước vào vòng phỏng vấn khi ra đời, thì hãy tham gia buổi hội thảo Public Speaking, nơi có thể góp phần giúp bạn đạt được mục đích.

Chỉ còn đúng 19 suất thôi, đăng ký ngay tại form dưới nha.

Share:

More Posts

Send Us A Message